Post

Tạm biệt em, tôi biết chứ

“Sau này yêu ai, anh nhất định phải làm cô gái ấy hạnh phúc anh nhé!!”

-——————————————————————————————————————–

Anh vẫn còn lưu đoạn tin nhắn đó trong máy, không xoá. Nhiều lần định xóa rồi, nhưng tay không nhấn nổi. Mỗi lần đọc lại, tim cứ như bị siết nghẹt. Em biết không, cái câu “phải làm cô ấy hạnh phúc nhé” – nó chẳng khác gì một lời nguyền. Vì từ lúc em đi, chẳng ai bên anh đủ lâu để gọi là hạnh phúc cả.

Có người nói anh sống mãi trong quá khứ, rằng em đi rồi, anh phải buông. Nhưng làm sao buông được? Làm sao quên được một người từng là cả thế giới, từng là ánh nắng đầu tiên mỗi sớm mai và là kẻ cuối cùng ám vào giấc mơ mỗi đêm?

Anh mệt lắm, nhưng chưa bao giờ đủ mệt để quên em.

Em còn nhớ không, có lần em bảo: “Anh đừng yêu em nhiều quá, nhỡ em rời đi thì sao?” Lúc đó anh cười, tưởng em đùa. Giờ thì anh tin rồi. Người đi, còn tình ở lại. Dù gặp bao nhiêu cô gái khác, dù đã cố gắng xóa hình ảnh em ra khỏi tâm trí nhưng thật lòng đấy, mỗi khi cố gắng làm thế, hình ảnh em lại hiện về và trách anh sao nỡ phụ bạc.

Nhớ cái acc Kazuto với Asuna đấy không, nó bị Mắc lỏ khoá rồi, cơ mà anh nghĩ kỉ niệm của chúng mình tốt hơn là nên giấu đi, bởi lẽ, nếu anh giữ, liệu anh có khóc như ngày em xa anh không. Có những đêm gió, anh chỉ muốn nhắn cho em một tin thôi, hỏi “Em có khỏe không?”, nhưng anh biết… người chết thì không online nữa. Hmm, anh lại nói linh tinh rồi, thứ lỗi nhé

Sanches lớn thật, nhưng chẳng còn hình bóng em. Em từng hỏi anh: “Nếu một ngày em biến mất, anh có đi tìm em không?” – câu trả lời là có, luôn là có, dẫu có bao lâu, anh cũng muốn tìm cho bằng được.

Nhưng mà tìm để làm gì, khi em đã không còn muốn anh tìm?

Có hôm anh mơ thấy em, vẫn là dáng em đó, mái tóc dài đó, nụ cười nghiêng nghiêng khiến anh tan chảy như mọi lần. Em nhìn anh, hỏi: “Sao chưa quên em đi?” – anh không trả lời, chỉ cúi đầu. Bởi vì anh biết, nếu anh trả lời thật lòng, em sẽ buồn. Nhưng nếu nói dối, anh sẽ tự giết mình thêm lần nữa.

Cơ mà Shiina này, anh sống không ổn lắm, nhưng vẫn sống. Như một thói quen thôi. Có khi đang giữa đám đông, tự nhiên tim nhói lên. Có khi đang cười nói, lòng lại trống rỗng. Người ta gọi đó là “tập quen với thiếu vắng”, còn anh gọi đó là “sống cùng cái bóng của em”.

Anh biết em không thích thấy anh yếu đuối, nhưng lần này, cho anh yếu một lần cuối cùng nhé.

Em là sai lầm đẹp nhất đời anh. Và anh, là kẻ lụy tình nhất trong đời em – đúng không?

Cơ mà đùa chứ anh mới dạo qua mấy đứa cấp 2 rồi, đứa nào trông cũng vjp pro hết T__T chỉ mỗi anh giờ vẫn đang loay hoay với mấy cái máy tính T__T

Năm sau anh vẫn chúc sinh nhật nữa, em không cô đơn đâu :> 13/06 vui vẻ nhé, bye bye

This post is licensed under CC BY 4.0 by the author.