Sống chung với em gái có gì vui
Cao trung Kuroyami, nằm ở khu Shibuya thuộc địa phận Tokyo, lại mang sắc thái vô cùng thanh bình; tránh xa mọi âm thanh nhộn nhịp, inh ỏi của cuộc sống; khác hoàn toàn chốn phồn hoa đô hội nơi mà mọi người thường nhắc đến. Với hai đứa nhà Amano không ưa gì sự ồn ào thì đây chắc chắn là ngôi trường hoàn toàn hợp lí. Không chỉ có thế, từ nhà đến trường cũng chỉ mất lưng chừng mười phút đi bộ, kể ra cũng khá là tiện. Đó cũng là một điểm cộng lớn trong việc lựa chọn trường cao trung.
“Nana, xuống ăn sáng đi.”
“Đợi em xíu….Á!?”
Từ trong phòng Nana vọng uống nhà bếp chỉ là giọng nói trông có vẻ vội vàng.
[Lúc nãy bảo chuẩn bị đi mà còn ngồi xem TV. Haizz!!]
“Aa! Nii-san….Chào buổi sáng….Hihi..”
“Chào cái búa…. Anh đã dặn là chuẩn bị đồ luôn đi. À không, tốt hơn hết là chuẩn bị từ tối qua thì giờ đâu phải như thế này.”
Tôi vừa hằn giọng vừa gõ vào đầu đứa em ngốc một cái. Gõ nhẹ thôi, chớ mạnh cái nó lại bảo bạo hành gia đình thì chết dở. Nhớ hồi còn tiểu học chỉ vô tình mạnh tay mà nó ngồi nó khóc cả buổi, báo hại tôi phải mua bánh crepe làm quà xin lỗi. Mà đó mới chỉ vô tình nhá. Chứ tôi mà cố ý thì nó lại làm quá giống kiểu bạo lực với trẻ vị thành niên thì “Ối giồi ôi”.
“À, nãy trên TV nói đội tuyển bóng đá Việt Nam vừa giành chiến thắng AFF CUP nhỉ!! Họ nói bóng đá Việt Nam đang ngày càng có những bước tiến lớn đủ sức cạnh tranh với Trung Quốc đại lục. Ni-san thấy sao??”
Nana hồ hởi hỏi tôi.
“Tự nhiên quan tâm đến nước người ta quá vậy. Bộ em thích Việt Nam lắm à. Mà em cũng có quan tâm đến bóng đá lắm đâu sao nay lại hỏi thế??”
Trái với suy nghĩ của tôi, Nana lại có vẻ đăm chiêu, cố gắng suy nghĩ lí do nhưng dường như không được khả quan cho lắm.
“Thôi, không buôn chuyện nữa. Ngồi vào ăn sáng đi rồi còn đi học. Ngày đầu tiên nên anh ko muốn trễ đâu.”
“Umm..vậy ăn thôi!! Mà anh nè…lát nữa..”
….
“Cùng đi nhé!”
“Rồi, biết rồi mà.”
Buổi sáng đầu tiên cùng em gái hôm nhận lớp trông có vẻ ổn nhỉ!!!