Post

tiểu thuyết dành cho những kẻ chán đời

tiểu thuyết dành cho những kẻ chán đời

Lời bạt

  • Chào quý độc giả thân mến, cảm ơn đã thưởng thức trọn vẹn những bộ Novel mình viết chill chill trong lúc rảnh. Việc mọi người vẫn còn dõi theo hoạt động của mình làm mình rất vui, vui cực luôn ấy. Mình rất trân trọng điều đó và cũng như để đáp lại tình cảm của mọi người thì mình sẽ cho ra mắt theo seri dài tập chứ không kiểu oneshot nữa. Thực sự mình vẫn đang lười và phân vân có nên dừng hẳn hay không, nhưng mà một phần nào đó trong mình lại không muốn từ bỏ lắm. Mình thích viết, mỗi dòng là đều chứa đựng cảm xúc và tâm huyết của mình đối với nhân vật - dù mình viết méo hay và nhiều sạn kinh khủng :))) Nhưng mà, mình vẫn sẽ cố gắng đưa đến các bạn những thứ tốt nhất, xin cảm ơn.

Tập 1

Mở đầu

Nếu bạn hỏi tôi có tin vào tình yêu học tuổi học trò không thì câu trả lời luôn luôn là không. Tôi không tin vào thứ cảm xúc ấy. Với tôi, tình yêu học trò chỉ đơn thuần là cảm giác mong muốn trải nghiệm một thứ nào đó mới mẻ, giống như đứa trẻ khóc lóc cầu xin ba mẹ mua một món đồ chơi nó thích, hào hứng khi nhận được rồi lại quăng đi sau khi đã chơi chán. Tình yêu tuổi học trò là thế, không kéo dài được, không lâu bền. Bạn có thể nghĩ “Tuổi trẻ chúng ta thật ngắn ngủi, phải nên cứ tận hưởng hết mình trước khi chuyến tàu mang tên thanh xuân vụt qua mất” nhưng tận hưởng thế nào mới là đúng, không ai nói cả, nói đúng hơn, mọi người đều tận hưởng theo một cách của riêng họ, không hề có một khuôn mẫu nên khi ai đó nói bạn tận hưởng, họ chỉ đơn giản là đang nói về trải nghiệm của họ với bạn.

Nguyễn Thanh Tùng, 17 tuổi, một mét bảy lăm, chưa một mối tình vắt vai. Là một thằng con trai thì tôi cũng phải thừa nhận rằng chính bản thân tôi đây cũng ham mê cái đẹp, tất nhiên là con trai ở lứa tuổi này đều sẽ như thế cả, thằng nào bảo không thì một là nó nói xạo hai là nó có vấn đề thật. Nhưng mà ham sắc không có nghĩa là tôi thừa nhận bản thân có cảm xúc với người khác giới hoặc là… đồng giới (tôi nói cái gì thế này). Xung quanh tôi có vô vàn chuyện tình cảm lứa đôi nhưng chung quy tất cả đều dẫn đến hai từ “chia tay”. Tôi không đánh giá họ ngược lại tôi rất ngưỡng mộ họ là đằng khác, tôi chỉ tiếc thôi, tiếc cho thời gian họ đã từng dành cho nhau, dù chuyện đã đẹp đến thế nhưng khi hai tâm trí không thể dung hòa thì ra đi là điều tất yếu.

Nghe hài nhỉ?

Một đứa không biế chút gì về tình yêu lại đi tỏ ra ngưỡng mộ với tình yêu người khác. Thật là tức cười.

Nhưng mà nói thế cũng không phải, tôi yêu romcom, tôi yêu những câu chuyện hài lãng mạn nhưng đầy kịch tính trên phim ảnh và cả trên những trang giấy trắng, tôi yêu những biểu cảm xấu hổ mà nhân vật nữ dành hết can đảm để thổ lộ và cuối cùng là nhận lấy cái ôm hôn đầy nồng thắm đáp lại của nhân vật nam. Mỗi tập phim, mỗi trang truyện đều khiến bản thân tôi tan chảy, tình yêu qua phim là thế đó, nhẹ nhàng, nồng thắm nhưng lại đẹp đẽ biết bao. Song thực tại lại rất khác, ngày qua ngày, bức tranh cuộc sống đã nhét vào đầu tôi bao nhiêu vụ cãi vã xong chẳng giải quyết được gì rồi cuối cùng đường ai nấy đi. Họ đã làm dấy bẩn thứ tình cảm cao đẹp mà tôi tin tưởng. Tôi tin vào tình yêu, nhưng không phải tình yêu của độ tuổi này. Nếu những vị thần thực sự tồn tại, tôi chỉ mong bản thân mình là một nhân vật phụ nhỏ bé trong một bộ romcom đời thực, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình để bạn có được tình yêu của mình.

Chương 01: Gặp gỡ

“Chào bạn, mình có hẹn với một người tên Thanh Phúc ở đây…”

“Anh là Nguyễn Thanh Tùng phải không ạ. Chị Ánh đã thông báo trước cho bên em, anh đi thẳng lên tầng 3 bàn 405 giúp em với ạ.” chu tiểu ánh

Mấy hôm trước tôi có ngỏ ý muốn tham gia một câu lạc bộ nào đó trên nhóm chat trường thì được một tài khoản tên Thanh Phúc nhắn tin muốn mời tôi gia nhập câu lạc bộ du lịch. Vì nghe trông có vẻ hay nên chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc và hẹn gặp mặt ở một quán cà phê cách trường chỉ khoảng năm phút đi bộ. Tuy là gần trường nhưng với một kẻ chỉ biết tan học và về nhà như tôi thì ngoài làm việc nhóm với mấy đứa bạn thì đây là lần đầu có người hẹn gặp tôi ra cafe đấy. Thật hồi hộp.

Trở lại với thực tại, cũng chẳng biết do ma xui quỷ khiến thế nào tôi cứ tăm tắp nghe theo cậu phục vụ mà đi lên tầng ba. Chỉ khi chân đã quá nửa tầng 2 tôi mới schợt nhớ ra người tôi hẹn gặp hôm nay là Thanh Phúc chứ đâu phải là người tên Ánh nào đâu. Cậu ta rõ ràng nói hẳn họ tên tôi, hay là cậu phục vụ nhầm tôi với một người nào khác cùng tên. Chắc là người giống người bởi tên tôi cũng không phải là một tên đặc biệt gì, nhưng Thanh Phúc bảo tôi đến thì cứ hỏi nhân viên phục vụ, tôi có nên xuống hỏi lại cậu ta hay không. Những suy nghĩ đó cứ thế xâm chiến tâm trí tôi và chỉ dừng lại khi hai chân tôi dừng hoàn toàn trước tấm biển có ghi tầng 3. Thôi thì đã đến rồi

””

Cậu nhân viên

This post is licensed under CC BY 4.0 by the author.